Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009

#11

Entry buồn

Đây là một entry buồn. Ai ngại giao tiếp với người buồn hoặc không muốn đọc cái gì buồn, thì xin mời đừng đọc. Buồn ở đây là buồn bã, không có ý gì khác.

Buồn nhất là thấy một người chỉ có thể lảm nhảm về cuộc sống của mình và những giờ phút thảm hại trong cuộc sống ấy, khi mà thế giới ngoài kia có biết bao nhiêu điều đáng được nhắc đến. Một món ăn ngon, một cuốn sách hay, một bản nhạc tuyệt hảo, một cuốn phim giá trị, một người bạn hay ho, một đứa trẻ xinh đẹp, một ước mơ màu mè, một tia nắng cuối chiều, một con cá thong dong... nhiều thứ như thế, tại sao lại đốt thời gian vào việc viết về mình và những giờ phút thảm hại của mình?

Anyway, đây là một entry buồn. Nên không cần trả lời câu hỏi trên. Thôi cứ viết thôi.

Hôm nay buồn lạ. Tất nhiên là có nước mắt. Tôi là đàn bà, à không, một con bé yếu đuối. Thú nhận thế, cho buồn luôn một thể.

Suốt một ngày hớn hở vui đùa trên văn phòng, rồi lại về ríu rít nô với thằng cháu, vậy mà vẫn buồn. Buồn đến nỗi, ở một cuộc gặp chóng vánh sau giờ làm việc, với những lời mời có vẻ chóng vánh, mở ra những cú mánh mung không hề chóng vánh và tiền... thì thật thà trỏ phi vụ sang bên khác. Buồn. Quân tử Tàu nó thế, thấy phải mánh mung là chuồn, dù việc cứ theo là được. Thôi, dù sao thì cũng buồn rồi. Mình không phải dân làm ăn nhặt nhạnh đầy túi ba gang.

Dạo này náo nức muốn lấy một tay chồng mánh mung, cho lão lo tất, mình chỉ việc thánh thiện trong đống việc nhà và con cái. Buồn thế. Mấy hôm trước gửi một cái mail cho một người đàn ông: "Marry me? Wirdst Du mich bald heiraten? When you're here, we'll talk more about it. Come!"... Thấy im thin thít. Chắc là ngại mùa mưa xứ này, không đến ngay đâu. Bồi thêm một cái mail nữa: "I'm waiting. Come and take me away! But you should know that i'm just a little baby. I have nothing and i know nothing. You have to take care of me and teach me everything. Hope you can."

Im thin thít.

Ăn tối xong thì muốn có một cuộc cà phê vô thưởng vô phạt, với một người đừng là thân thiết với mình nhưng cũng không quá xa lạ, một người hiểu biết một chút, một người đủ nhã nhặn để tiếp chuyện phụ nữ, một người (được cho là) có nhiều điều thú vị để kể và làm cho mình cười. Nhắn tin cho một người đàn ông: "Hi anh, tối nay anh busy ko? Cafe được ko? Anh có ngại gặp một người đang buồn ko?"

Im thin thít.

Đàn ông không quay lưng lại với tôi, nhưng họ câm hết cả rồi. Một lời từ chối lịch sự chắc là sẽ giết chết họ hay sao í. Một người là kẻ cách đây không lâu còn nài nỉ tôi làm vợ, một người chỉ là mới quen.

Buồn. Thì thôi, vứt hết, đi tắm. Nước ấm là bạn tốt. Ngửa mặt lên nhìn những tia nước, tự nhiên bật cười. Đêm qua bà Hải hớn hở vừa hỏi vừa giải luôn một câu đố của những năm 1980: Mày biết vì sao bọn đàn ông tây hay bị hói không? Vì tắm vòi hoa sen nhiều quá! Ha ha ha!

Cười một trận xong thì cũng gội xong cái đầu, chuyển sang tắm. Nhạc ở điện thoại đã vặn to hết cỡ trước khi cởi quần áo. Bây giờ vừa xong bài "Touch my body" của Mariah Carey, chuyển sang "Nobody knows" của Pink. Buồn.

Vừa thư giãn với nước ấm, vừa nhớ đến một trong những cảnh phim quay ở khách sạn đẹp nhất mọi thời đại do bọn Hollywood bình chọn. Pretty Woman, chàng và nàng trong bồn tắm khách sạn. Chao ôi, giá mình pretty thêm tí tí nữa, chắc giờ này cũng đang có người tắm cùng! Đấy, lại nghĩ đến giai. Cực buồn.

Không thể cô đơn ngâm nước nóng lâu hơn, finish tắm. Đứng trước gương, nhìn thẳng vào cái mặt mình. Buồn. Một cái mặt đã già đi rất nhiều so với khoảng 10 năm trước, hồi 18 tuổi phơi phới đã qua lâu rồi. Tuy nhiên, buồn, không phải vì thế.

Một cái mặt thực ra còn non so với tuổi của nó. Đấy là lý do để buồn. Mỗi ngày soi gương, lại cứ tưởng mình còn trẻ lắm, còn xì tin lắm, thế là... hỏng hết bánh kẹo. Đôi lúc chăm chỉ make-up, cho mặt nó già đi bằng với tuổi, quả là thái độ với hành vi già theo thật. Nhưng về đến nhà, chùi sạch mọi son phấn, lại thấy trẻ trung quá, lại xì tin vào ngày hôm sau. Đấy là bi kịch, buồn. Hôm lâu rồi mụ Witch tâm sự: Đôi khi ta thấy mình không lớn kịp với tuổi.

Tự nói chuyện với cái mặt mình trong gương: Tú ơi, mày đấy à... Nhiều khi tao chả hiểu sao lại có thể nhìn cái mặt mày hàng ngày. Phắn đi!

Bắt đầu nhìn xuống cơ thể. Nhìn xuống hai cánh tay trước, những đám lông măng. Nhìn xuống nữa, chân, toàn bộ. Hay là cạo tất cả những thứ sợi thừa thãi này đi cho người nó nhẹ? Thồi! Để khi nào lấy chồng thể nào chồng cũng đem bộ "zi lét" gì gì ấy, ra cạo cho. chứ cái dao cạo lông mày này thì giải quyết được vấn đề giề! Khi nào? Khi nào... Nói chung là buồn.

Lau khô người. Nhạc vừa chuyển sang "Underneath your clothes" của Shakira. Sao mà nước mắt ứa ra thế này? Thảm quá. Buồn đến nỗi, lúc ra khỏi buồng tắm thì không còn nghĩ đến dự án bơm ngực và sửa mũi nữa....

(trích một entry cũ rích - august 23,2008; nguồn: một cái blog)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét