Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009

#25

"Một con nhân mã, sau bao nhiêu nỗ lực, đã trở thành một con người; sau đó, hắn bị một cuộc khủng hoảng và quyết định lại trở thành một con nhân mã; rồi thì hắn lại không biết có thực là hắn muốn thành nhân mã nữa hay không; trong khi đó, hắn gặp một con nhân sư cái rồ dại muốn hắn phải biến thành một con nhân sư đực! Thật nực cười! Mất trí kiểu thần thoại."

Tối qua gái xấu không online, đi ăn Mỳ Hàn Quốc rồi đi nghe nhạc với chiến hữu chán chê thì về... đọc sách. Đã lâu rồi gái xấu mới lại bỏ online vì một cuốn sách, mà lại là sách đã đọc rồi. Gái xấu đọc lại Con nhân mã ở trong vườn, bởi mấy hôm nay gái xấu cứ miên man nghĩ đến những cuộc phẫu thuật.

Một con người phải thay đổi mình để lấy lòng xã hội, rồi vui mừng vì có một chỗ đứng nào đó trong xã hội. Đến một ngày kia, gã nhận ra chỗ đứng đó không cứu vãn được khả năng gã sẽ bị... cắm sừng. Gã sắp 40 và vợ gã đang ôm một thằng nhãi 20. Gã bị khủng hoảng, gã bỏ vợ con mà đi, đi tìm lại cái bản ngã original của gã. Tìm cho riêng gã! Và khi gã tìm lại cái bản ngã đó, gã bị cuốn vào một cuộc tình "mất trí kiểu thần thoại". Gã cắm sừng lại vợ! Gã tự nhủ "một cái dái ngựa thì khác gì một cái hĩm sư tử", để bao biện cho hành động ông ăn chả, bà ăn nem. Thế là fairplay, cho cái ngày gã và vợ gã đoàn tụ. Nhưng rồi sau tất cả những niềm vui đoàn tụ ấy, gã, vợ gã, hai thằng con trai sinh đôi, một nhóm bạn thân đang tụ tập để mừng sinh nhật gã... gã bị hút vào một vị khách mới. Đó là một ả đàn bà có vẻ gì đó huyền bí, gã ngồi tại bàn tiệc mà đầu óc tưởng tượng cảnh làm tình với ả, không mảy may cắn rứt lương tâm kẻ phản bội vợ. Dưới gầm bàn, một đôi chân trần xoa xuýt đôi chân gã, gã phải mãi mới nhận ra một chân là của vợ, một chân là của cô ả quyến rũ kia. Rồi gã đứng dậy toan bỏ đi, như thể chạy trốn sự lựa chọn, nếu như hai người đàn bà kia lên tiếng rủ rê gã đi về hai phía. Và gã nói về cuộc chạy trốn của mình thế này:

"Như con nhân mã ở trong vườn, sẵn sàng nhảy qua tường rào để tìm kiếm tự do."

Gái xấu đã mua cuốn truyện cách đây 3 năm, đọc nó một cách thờ ơ. Và bây giờ, 3 năm với những chuyến đi không quá dài, không quá xa, gái xấu đọc lại nó trong một tâm thế khác, đam mê và nuốt lấy từng dòng.

Ở đâu đó trong cuốn sách nhắc đến thuyết "vô thức tập thể" của Freud, gái xấu suy nghĩ về nó như thể gái xấu rất thích tìm hiểu về Freud vậy. Không, gái xấu chẳng thích tìm hiểu về ai hết. Gái xấu tìm hiểu những gì mà mình thích, như một đứa trẻ mở toang trí tò mò trước thế giới.

Đi cả một quãng đường dài để biết mình muốn quay lại như ngày xưa biết bao nhiêu. Và nếu những cuộc phẫu thuật, mỹ phẩm cao cấp, thời trang hàng hiệu có thể biến đổi gái xấu? Một ngày kia gái xấu vẫn nhớ ra mình là gái xấu. Một gái xấu sẵn sàng nhảy qua tường rào để tìm kiếm tự do.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét