Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009

#28



Làm thân con gái, không thể không ví mình như một bông hoa đẹp của tạo hoá. Người ta ngắm hoa, ngắm cả đàn bà. Ngắm những gì đang chờ đợi sự phai tàn.

Venus de Milo, nàng có mong chờ tìm lại được đôi tay? Hay nàng không hề hối hận vì đã để mất chúng, như người đàn bà không bao giờ hối hận khi vẻ đẹp được tạo nên từ những mất mát?

Nhà điêu khắc, người tạo ra nàng, là một người đàn ông. Không ai có thể hỏi ông ta về đôi tay của nàng. Nàng đã mất đôi cánh tay vì ông ta đem nàng ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng chăng? Một câu chuyện dài đã được kể, về những người đàn ông đã chiếm nàng làm của riêng và những người đàn ông đã giành lại nàng để cất giữ ở bảo tàng. Đúng vậy, bảo tàng - nơi lưu giữ những tuyệt tác và nơi những tuyệt tác được đem ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng.

Cho đến ngày nay không ai có thể tái tạo đôi tay cho nàng. Những cánh tay mới thì chỉ làm cho vẻ đẹp của nàng bị giảm bớt. Rốt cuộc, mọi người hài lòng với tình trạng của nàng hiện nay: Vẻ đẹp của người đàn bà được tạo nên bởi mất mát.

Venus de Milo, nếu nàng có đôi tay thì nàng sẽ làm gì với chúng? Nếu nàng có đôi tay, sắc đẹp của nàng có nhạt phai ở bên ngoài viện bảo tàng?

Đêm về, gái xấu miên man đếm sao và đếm những câu hỏi về Venus de Milo. Liệu gái xấu có nên mua một phiên bản bằng thạch cao để bày trong phòng khách? Còn nữa, còn nhiều câu hỏi nữa...

Nếu thực sự có vẻ đẹp được tạo nên từ những mất mát và trái tim người đàn ông cũng giống như một viện bảo tàng, gái xấu vẫn không biết mình nên đánh mất điều gì. Một góc trái tim hay niềm kiêu hãnh của tự do vô đối?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét