Thứ Ba, 14 tháng 7, 2009

#20

Bộ phận sinh dục

Tít của entry rất là “gì và này nọ” phải không, hở các chiến hữu thân mến? Nếu mọi người liên tưởng "bộ phận sinh dục" với "sex", đó chẳng phải là điều khó hiểu. Còn nếu mọi người liên tưởng các chủ đề "khó tả" xuất hiện trên blog này với tham vọng bước vào làng văn bằng một cuốn tiểu thuyết "khó tả" của tôi, thì cũng được thôi. Vấn đề là tôi cũng không "âm mưu" giải thích rằng, tôi đang cố gắng tập làm một bà mẹ có đầu óc phong phú một chút để mà đủ sáng tạo trong việc giáo dục giới tính cho con mình. Tất cả chúng ta có quyền hy vọng con cái mình sẽ thích thú thừa hưởng thế giới quan của mình, và trước khi tôi đủ tự tin để truyền cái nhãn quan của tôi tới bọn trẻ trong tương lai, đề nghị các chiến hữu "kiểm duyệt" rồi góp ý mắm muối cho tôi với!



Ý tưởng viết entry này xuất hiện khi đọc bài viết về các tác phẩm của Giorgia O' Keeffe trên tạp chí Mỹ Thuật và Đời Sống số Tân Niên, một nữ danh họa được nhắc đến ở chương 60 trong cuốn Mật Mã DaVinci. Nhiều bức tranh vẽ hoa nổi tiếng của bà gây ấn tượng bởi sự gợi tưởng đến bộ phận sinh dục của nữ giới, đúng là những nét vẽ mỹ miều và rất táo bạo. Khi đang tìm kiếm thêm thông tin về tiểu sử và tác phẩm của nữ danh họa này, tôi chợt nhớ đến một nữ họa sĩ khác được coi là một trong những nữ nhân vật nổi tiếng quan trọng nhất của nghệ thuật thời cận đại (pre-modern), đó là Artemisia Gentileschi người Ý. Tôi đã từng xem bộ phim "Artemisa" gây tranh cãi trên một số diễn đàn sử nghệ thuật nước ngoài, tôi rất chú ý nhân vật nữ họa sĩ Artemisa và đã tìm hiểu thêm về bà . Từ đó tôi lại biết thêm rằng bà vốn chịu ảnh hưởng về lối vẽ bóng và sáng (light and shadow) của nhà tạo hình chứ danh Michelangelo, thế là tôi nghĩ ngay đến tác phẩm tuyệt vời của ông này - bức tượng chàng David sừng sững như một tượng đài của nghệ thuật tạo hình muôn đời. Các chiến hữu có thể thấy thiên hạ ngày ngày chiêm ngưỡng anh chàng khỏa thân đó không biết chán, kìa xem bức ảnh mà tôi post trên kia.

Bây giờ có lẽ tất cả các chiến hữu đang cùng xem tranh của Giorgia O'Keeffe và tượng của Michealangelo, rồi tự hỏi bạn Tuvip sẽ bi bô về bộ phận sinh dục (sau đây viết tắt là BPSD) của nữ hay nam trước. Câu trả lời thế này: nếu tôi là phụ nữ không có nghĩa là tôi dễ dàng nói về BPSD của nữ hơn, nếu tôi luôn ao ước đẻ được một thằng cu thì điều đó không có nghĩa là tôi đề cao BPSD của nam giới hơn.Tóm lại, mong các chiến hữu thống nhất hiểu là tôi đang nói về BPSD nói chung đấy nhé.

Bắt đầu màn “buôn dưa lê” về BPSD bằng một loạt các tên tuổi bậc thầy của nghệ thuật tạo hình, tôi nghĩ mình sẽ phải bắt đầu nói với thằng cu cái hĩm nhà tôi về vẻ đẹp của BPSD. Một lúc nào đó ta tự hỏi: liệu mình có thắc mắc gì vào cái ngày mình được mẹ mặc cho chiếc quần lót đầu tiên hay không? Và ta cho rằng mình nên soạn thảo một số câu trả lời vì rất có thể lũ nhóc nhà ta sẽ bất ngờ thắc mắc vào cái ngày “trọng đại” như thế. Thực ra nói là giảng giải cho đứa trẻ về BPSD thì chưa chính xác. Những thắc mắc đầu tiên của nó chỉ đơn thuần là về bộ phận mà nó dùng để đi tiểu, đó là một bộ phận bài tiết. Chúng ta đều biết cái bộ phận bài tiết đó chỉ phát triển thành một BPSD khi ta đến tuổi dậy thì, rồi đến tuổi già thì BPSD lại quay trở về là bộ phận bài tiết mà thôi (lần đầu tiên tôi nhìn thấy và chạm vào BPSD của một người đàn ông là hồi tôi chăm sóc ông ngoại tôi, dọn dẹp chất thải và vệ sinh cho một ông cụ gần 80 tuổi nằm liệt giường trong những tháng cuối đời, tôi đã nhận ra điều đó). Vì thế, khi đứa trẻ thắc mắc về đồ lót, cũng chỉ cần giảng giải tác dụng giữ vệ sinh, sự bảo vệ an toàn cho một bộ phận nhạy cảm trên cơ thể. Nhưng tôi muốn dùng bài học về vẻ đẹp để dẫn đến những bài học xa hơn.

Tôi không muốn lũ nhóc nghĩ rằng BPSD là một phần xấu xí đến mức phải che đậy lại kĩ càng, đến mức phải xấu hổ kinh khủng khi bị “lộ hàng”. Cần phải nói với chúng rằng BPSD là thứ đẹp và quý đến nỗi không đáng để bị khoe ra bừa bãi. Tôi mong đứa trẻ lớn lên và thực sự hiểu rằng không phải ai cũng được phép chiêm ngưỡng “của quý” đẹp đẽ của nó, thì nó cũng sẽ hiểu nó nên chọn lựa những người xứng đáng để chia sẻ những điều quý giá nhất thuộc về nó như sự vui vẻ, tình yêu, sex, sự quan tâm, thời gian riêng tư…v.v.. Tôi nghĩ không quá sớm để bắt trẻ con phải để ý đến các tác phẩm tạo hình trác tuyệt của nhân loại, bởi vì ở tuổi đi nhà trẻ thì chúng đã biết đến môn vẽ rồi, chúng cũng biết thế nào là được nhiều người yêu thích rồi. Uhmmm… ước gì khi thằng cu con nhà mình được 5,7 tuổi thì mình có thể quắp nó đến Ý Đại Lợi để mà mẹ con cùng chiêm ngưỡng những tác phẩm gốc sừng sững như David kia chứ không chỉ là các hình ảnh trên internet!

À vâng, hình ảnh trên internet! Trên internet ngoài những tác phẩm nghệ thuật ra còn có rất nhiều “ảnh sexy” của thiên hạ vòng quanh thế giới. Giả sử các chiến hữu bước vào phòng làm việc này, nhìn thấy cái màn hình của tôi tràn ngập hình ảnh BPSD, các chiến hữu có thể xin xỏ cái địa chỉ website để “tối về share với ông/bà xã” hoặc, ngược lại, có thể chạy mất dép sau khi trợn mắt thốt lên: “Ôi, hóa ra con này bệnh hoạn ghê!”. Kể cũng đáng sợ nếu một bà mẹ bỗng thấy con mình cắm đầu vào mấy trang phim ảnh “đen”, nơi thiên hạ đủ màu da thoải mái “khoe hàng”. Đối với tôi, việc đôi lần lướt qua các website như vậy là cần thiết. Chẳng phải thích thú gì, mà là rất tò mò, tôi cần phải biết tất cả những gì tồn tại trên thế giới này mà những người quanh ta có thể bắt gặp hoặc mó đến. Tôi cũng không lên án việc “tàng trữ” phim sex ảnh sex trong máy tính cá nhân, vì mọi người có quyền chọn thứ mà mình thích để dành thời gian cho nó. Điều quan trọng đối với tôi là tôi muốn con cái của mình tự giác thấy không cần mất thời gian cho những thứ rẻ tiền. Ta sẽ vui vẻ nếu thằng cu con nhà ta nhìn thấy những link download phim ảnh sex nhưng nó phớt lờ, nó coi như nhìn thấy những thứ vô tích sự, và nó chỉ bận chúi mũi vào những tác phẩm nghệ thuật hay các nghiên cứu khoa học, hoặc một trò game đòi hỏi sự tập trung và óc phân tích. Có lẽ tôi không đủ khả năng để theo sát con cái trong từng hành động của nó, tôi cũng sợ mang tiếng là bà mẹ thích soi mói và bắt ne bắt nét trẻ con, cho nên tôi đành phải chọn cách giúp đỡ đứa trẻ trong công cuộc xây dựng óc thẩm mỹ và trình độ thưởng thức của nó khi nó tự do vùng vẫy giữa thế giới này. Cu của mẹ ơi, hĩm của mẹ ơi, mai sau các con blogging thì nhớ nói rõ là cách của mẹ đúng hay sai nhé!

Mà không hiểu sau này bọn nhóc có dành thời gian viết lách như thế này không nhỉ? Tôi luôn muốn con tôi yêu thích việc viết lách. Tôi không trông mong thấy cảnh nó là nhà văn với tác phẩm đầy tú hụ các chi tiết sexy câu khách tẻ nhạt, nhưng tất nhiên tôi sẽ tự hào nếu nó có thể viết về BPSD như cách mà Gabriel Garcia Marquez mô tả “con quái vật” của Billy Sanchez xuất hiện trước nàng Nena Daconte trong “Dấu máu em trên tuyết” (The trail of your blood on snow). Ôi viết lách! Kèm cặp một đứa trẻ mới làm quen với môn tập làm văn cũng là một công việc thú vị. Tất nhiên tôi sẽ không bắt nó tả cả cái BPSD của những người những vật trong đề bài tập làm văn của nó đâu .

Tuy nhiên, dù không bắt con cái phải mô tả BPSD nào trong giờ tập làm văn, ta vẫn phải quan tâm đến môn sinh học của chúng nhỉ? Tôi còn nhớ hồi học lớp 8. Sách giáo khoa Sinh Học lớp 8 hồi đó có nhiều tiết giảng về giải phẫu cơ thể người, đến bài BPSD thì tiết Sinh Học vắng… giáo viên. Cô dạy Sinh của chúng tôi nghỉ ốm. Sang tiết sau, không hiểu sao cô không dạy bù bài đó, cô cho chúng tôi nhảy sang bài sau luôn. Rất may đề thi Sinh cuối năm cũng không có câu hỏi nào liên quan đến BPSD!!! Không hiểu “trong nhân gian” có nhiều vụ việc nhảy bài kiểu như thế không, mà sao gần đây có một truyện được “lưu truyền” như sau:

Thầy giáo ra đề bài là nam thì tả BPSD nữ còn nữ tả của nam. Vài phút sau khi ra đề, thầy phát hiện hai bạn học sinh nam nữ... giở “tài liệu” cho nhau xem. Thầy quát: “Anh kia, cất tài liệu đi, còn chị kia mang tài liệu lên đây, tôi… tịch thu!!!”

Chết cười! Cười mà cũng… lo lo. Tôi lo con cái tôi cũng bị bỏ lỡ những bài học quan trọng như vậy. Có lẽ cần phải chuẩn bị một số sách vở cần thiết để cùng đọc với con gái rượu, cần dành thời gian để “bắt” thằng cu nhà ta xem hai cảnh phim Sex is Zero của Hàn Quốc, một cảnh lũ nam sinh nội trú nghịch ngợm “nặn” tinh dịch của mình ra giả làm lòng trắng chứng chiên lên để bẫy chuột và một cảnh anh chàng nhân vật chính ngã từ trên cao xuống bị “gãy chim”.

Chắc là chiến hữu cũng hiểu được phần nào ý thức của tôi mỗi khi nhắc đến mấy chữ BPSD rồi. Tôi đang định dừng ở đây đây. Nhưng lại thấy hình như chưa có gì “thỏa mãn” được các chiến hữu thân yêu của tôi lắm. Thôi thì viết thêm một phần “hon hót” nữa nhé. Và tất nhiên phần này dính đến chủ đề Sex. Oral Sex (OS) nhé?

(Đề nghị các bé dưới 18 tuổi dừng đọc ở đây!)

Theo như Wikipedia thì các hoạt động “làm tình bằng miệng” không phải là cách hiệu quả để ngăn chặn STD (bệnh lây qua đường tình dục), mặc dù một số tài liệu cho rằng vài STD có thể bị loại trừ nhờ các hoạt động này. Rõ ràng là phải nhắc nhở vấn đề vệ sinh ngay khi đề cập đến oral sexual activities! Hồi mới biết đến khái niệm OS này, tôi lúc nào chẳng băn khoăn “tại sao thiên hạ có thể hôn hít cái chỗ bài tiết nhỉ?” và thấy hơi bị buồn cười. Nhưng sau này, khi thơm hít bọn trẻ con nhiều hơn, tôi cho rằng việc muốn âu yếm “của quý” của “đối tác” chỉ đơn giản là sự thích thú và đôi khi là yêu mến thực sự, giống như mình cứ muốn xông vào cắn bọn trẻ con thôi. Có lần tôi từ chối bạn tình khi anh ta muốn hôn vào BPSD của tôi, tôi bảo tôi không thích việc đó, nhưng lý do thực sự không phải là chuyện vệ sinh. Vấn đề ở đây là tôi không muốn phải đáp lại anh ta (hôn BPSD của anh ta). Làm sao mà có hứng thú với việc đó khi mà hai người mới đến với nhau chỉ vì sex, chẳng yêu quý nhau, chẳng yêu thích cơ thể của nhau!

Nhiều người cho rằng dùng miệng vuốt ve BPSD chỉ là làm cho “đối tác” có hứng thú với sex hơn, tức là oral activities đó chỉ đơn giản là động tác foreplay (sự vuốt ve kích thích trước khi giao hợp – theo Baamboo Tra từ & dịch từ định nghĩa của Oxford từ điển). Đấy chưa phải là OS. Với tôi, một kẻ ca ngợi vẻ đẹp của BPSD từ nãy đến giờ, thì hoạt động oral thú vị kia cũng không hẳn là sex (dù nó dính chữ sex). Tôi coi việc này như là một… nụ hôn. Tôi luôn thích hôn mà.

Có lần khi đang say sưa hôn (miệng) một người, tôi thò tay xuống sờ vào BPSD của anh ấy, thấy nó mềm xèo chứ không cương cứng như tôi tưởng. Tôi rất buồn cười, ngừng hôn và nói với anh ấy là tôi bất ngờ lắm, tôi cứ nghĩ nụ hôn nồng nhiệt đồng nghĩa với việc ham muốn sex. Anh bảo, em thấy đấy, nụ hôn của anh không hề “vương mùi nhục dục”. Và tôi đã nuôi mộng yêu anh, người cùng tôi enjoy những nụ hôn thuần thực là hôn (báo cáo là anh mới lấy vợ dzồi). Chuyện này thú vị đấy chứ? Nhưng đừng hiểu lầm là tôi bắt đầu có thói quen “kiểm tra” một nụ hôn có “vương mùi nhục dục” hay không bằng cách sờ vào BPSD của “đối tác” nhé . Tôi biết thừa phần lớn đàn ông cương cứng khi hôn tôi, chẳng mấy ai enjoy được cái hôn thuần thực là hôn đâu.

Cũng như tôi biết mình không enjoy OS đúng nghĩa OS, vì chẳng hiểu sao cứ quy các hoạt động mồm miệng thành những cái hôn dài và sâu. Đến lạ! Liệu có phải vì trong Cuốn Theo Chiều Gió không có đoạn nào nói đến OS, và chỉ có những nụ hôn đầy uy quyền của Rhett là ám ảnh Scarlett mãi mãi?

(source: blog của một gái xấu, 27/2/2008)

1 nhận xét:

  1. hay, anh tihch lam, em co ve la nguoi sau sac, anh thich phu nu sau sac.

    Trả lờiXóa